满江红古诗原文拼音如下:
nù fà chōng guān, píng lán chù、 xiāo xiāo yǔ xiē 。tái wàng yǎn,yǎng tiān cháng xiào ,zhuàng huái jī li 。
怒发冲冠,凭阑处、潇潇雨歇。抬望眼,仰天长啸,壮怀激烈。
sān shígōng míng chen yǔ tǔ,。bā qiān lǐ lù yún he yue。mo děng xián、bái le shào nián tou ,kōng bēi qie 。
三十功名尘与土,八千里路云和月。莫等闲、白啦少年头,空悲切。
jìng kāng chǐ ,yu wei xuě;chn zǐhn ,h shími ?jià cháng chē、tà po he lán shān quē ;zhuàng zhì jī cān hú lǔ rou ,
靖康耻,犹未雪;臣子恨,何时灭?驾长车、踏破贺兰山缺;壮志饥餐胡虏肉
xiào tán kě yǐn xiōng nú xuě 。dài cong tou ,shōu shí jiù shān he ,cháo tiān que !
笑谈渴饮匈奴血;待从头、收拾旧山河,朝天阙!
请点击输入图片描述
翻译:
我怒发冲冠登高倚栏杆,一场潇潇细雨刚刚停歇。抬头望眼四望辽阔一片,仰天长声啸叹。壮怀激烈,三十年勋业如今成尘土,征战千里只有浮云明月。莫虚度年华白啦少年头,只有独自悔恨悲悲切切。
靖康年得奇耻尚未洗雪,臣子愤恨何时才能泯灭。我只想驾御着一辆辆战车踏破贺兰山敌人营垒。壮志同仇饿吃敌军得肉,笑谈蔑敌渴饮敌军得血。我要从头再来收复旧日河山,朝拜故都京阙。