《琵琶行》拼音版及译文

如题所述

yì wén 

译  文

táng xiàn zōng yuán hé shí nián ,wǒ bèi biǎn wéi jiǔ jiāng jun sī mǎ 。dì èr nián qiū

唐     宪       宗     元   和  十   年,    我  被    贬    为   九   江    郡  司  马。第 二  年   秋

jì de yī tiān ,sòng kè dào pén pǔ kǒu ,yè lǐ tīng dào chuán shàng yǒu rén dàn pí pá 

季 的  一 天,   送    客  到     湓  浦   口,  夜 里 听   到      船       上     有    人    弹  琵 琶

。tīng nà shēng yīn ,zhēng zhēng kēng kēng yǒu jīng dōu liú háng de shēng yùn 。

听   那    声     音 ,     铮     铮        铿      铿    有    京    都    流   行   的    声    韵。

tàn wèn zhè gè rén ,yuán lái shì zhǎng ān de gē nǚ ,céng jīng xiàng mù 、cáo liǎng 

探   问    这    个  人,    原   来  是    长     安   的  歌  女 , 曾   经     向      穆、    曹   两

wèi pí pá dà shī xué yì 。hòu lái nián jì dà le ,hóng yán tuì jìn ,jià gěi shāng rén wéi 

位   琵 琶  大  师  学  艺。  后   来  年   纪  大 了,  红     颜   退  尽, 嫁   给   商     人      为

qī 。yú shì mìng rén bǎi jiǔ jiào tā chàng kuài dì dàn jǐ qǔ 。tā dàn wán hòu ,yǒu xiē 

妻。于    是   命    人   摆  酒   叫  她   畅      快   地   弹  几 曲。 她  弹  完    后,      有   些

mèn mèn bú lè de yàng zǐ ,zì jǐ shuō qǐ le shǎo nián shí huān lè zhī shì ,ér jīn piāo 

闷   闷   不  乐 的   样   子,  自 己 说  起  了  少   年     时    欢    乐  之 事,  而  今  漂    

bó chén lún ,xíng róng qiáo cuì ,zài jiāng hú zhī jiān niǎn zhuǎn liú làng 。wǒ lí jīng 

泊   沉    沦,    形     容     憔   悴,   在   江   湖   之   间    辗    转       流   浪。   我 离 京 

diào wài rèn zhí liǎng nián lái ,suí yù ér ān ,zì dé qí lè ,ér jīn bèi zhè gè rén de huà 

调     外   任   职   两     年    来,  随  遇  而 安, 自 得 其 乐,而 今 被   这   个  人   的   话

suǒ gǎn chù ,zhè tiān yè lǐ cái yǒu bèi jiàng zhí de gǎn jiào 。yú shì zhuàn xiě yī shǒu

所    感    触,   这   天    夜 里 才 有  被    降     职  的   感   觉。   于   是   撰     写  一   首

zhǎng shī zèng sòng gěi tā ,gòng liù bǎi yī shí liù zì ,tí wéi 《pí pá háng 》。

长      诗   赠      送     给  她 ,   共   六   百  一 十 六 字, 题 为《 琵  琶   行》。

qiū yè wǒ dào xún yáng jiāng tóu sòng yī wèi guī kè ,lěng fēng chuī zhe fēng yè hé lú huā qiū shēng sè sè 。

秋夜我到浔阳江头送一位归客,冷风吹着枫叶和芦花秋声瑟瑟。

wǒ hé kè rén xià mǎ zài chuán shàng jiàn bié shè yàn ,jǔ qǐ jiǔ bēi yào yǐn què wú zhù xìng de yīn lè 。

我和客人下马在船上饯别设宴,举起酒杯要饮却无助兴的音乐。

jiǔ hē dé bú tòng kuài gèng shāng xīn jiāng yào fèn bié ,lín bié shí yè máng máng jiāng shuǐ dǎo yìng zhe míng yuè 。

酒喝得不痛快更伤心将要分别,临别时夜茫茫江水倒映着明月。

hū tīng dé jiāng miàn shàng chuán lái pí pá qīng cuì shēng ;wǒ wàng què le huí guī kè rén yě bú xiǎng dòng shēn 。

忽听得江面上传来琵琶清脆声;我忘却了回归客人也不想动身。

xún zhe shēng yuán tàn wèn dàn pí pá de shì hé rén ?pí pá tíng le xǔ jiǔ què chí chí méi yǒu dòng jìng 。

寻着声源探问弹琵琶的是何人?琵琶停了许久却迟迟没有动静。

wǒ men yí chuán kào jìn yāo qǐng tā chū lái xiàng jiàn ;jiào xià rén tiān jiǔ huí dēng zhòng xīn bǎi qǐ jiǔ yàn 。

我们移船靠近邀请她出来相见;叫下人添酒回灯重新摆起酒宴。

qiān hū wàn huàn tā cái huǎn huǎn dì zǒu chū lái ,huái lǐ hái bào zhe pí pá bàn zhē zhe liǎn miàn 。

千呼万唤她才缓缓地走出来,怀里还抱着琵琶半遮着脸面。

zhuǎn jǐn qín zhóu bō dòng qín xián shì dàn le jǐ shēng ;shàng wèi chéng qǔ diào nà xíng tài jiù fēi cháng yǒu qíng 。

转紧琴轴拨动琴弦试弹了几声;尚未成曲调那形态就非常有情。

xián xián qī chǔ bēi qiē shēng yīn yǐn hán zhe chén sī ;sì hū zài sù shuō zhe tā píng shēng de bú dé zhì ;

弦弦凄楚悲切声音隐含着沉思;似乎在诉说着她平生的不得志;

tā dī zhe tóu suí shǒu lián xù dì dàn gè bú tíng ;yòng qín shēng bǎ xīn zhōng wú xiàn de wǎng shì shuō jìn 。

她低着头随手连续地弹个不停;用琴声把心中无限的往事说尽。

qīng qīng dì lǒng ,màn màn dì niǎn ,yī huì ér mò ,yī huì ér tiāo 。chū dàn 《ní shang yǔ yī qǔ 》jiē zhe zài dàn 《liù yāo 》。

轻轻地拢,慢慢地捻,一会儿抹,一会儿挑。初弹《霓裳羽衣曲》接着再弹《六幺》。

dà xián hún hóng yōu zhǎng cáo cáo rú bào fēng zhòu yǔ ;xiǎo xián hé huǎn yōu xì qiē qiē rú yǒu rén sī yǔ 。

大弦浑宏悠长嘈嘈如暴风骤雨;小弦和缓幽细切切如有人私语。

cáo cáo shēng qiē qiē shēng hù wéi jiāo cuò dì dàn zòu ;jiù xiàng dà zhū xiǎo zhū yī chuàn chuàn diào luò yù pán 。

嘈嘈声切切声互为交错地弹奏;就像大珠小珠一串串掉落玉盘。

pí pá shēng yī huì ér xiàng huā dǐ xià wǎn zhuǎn liú chàng de niǎo míng shēng ,yī huì ér yòu xiàng shuǐ zài bīng xià liú dòng shòu zǔ jiān sè dī chén 、wū yān duàn xù de shēng yīn 。

琵琶声一会儿像花底下宛转流畅的鸟鸣声,一会儿又像水在冰下流动受阻艰涩低沉、呜咽断续的声音。

hǎo xiàng shuǐ quán lěng sè pí pá shēng kāi shǐ níng jié ,níng jié ér bú tōng chàng shēng yīn jiàn jiàn dì zhōng duàn 。

好像水泉冷涩琵琶声开始凝结,凝结而不通畅声音渐渐地中断。

xiàng lìng yǒu yī zhǒng chóu sī yōu hèn àn àn zī shēng ;cǐ shí mèn mèn wú shēng què bǐ yǒu shēng gèng dòng rén 。

像另有一种愁思幽恨暗暗滋生;此时闷闷无声却比有声更动人。

tū rán jiān hǎo xiàng yín píng zhuàng pò shuǐ jiāng sì jiàn ;yòu hǎo xiàng tiě jiǎ qí bīng sī shā dāo qiāng qí míng 。

突然间好像银瓶撞破水浆四溅;又好像铁甲骑兵厮杀刀枪齐鸣。

yī qǔ zhōng le tā duì zhǔn qín xián zhōng xīn huá bō ;sì xián yī shēng hōng míng hǎo xiàng sī liè le bù bó 。

一曲终了她对准琴弦中心划拨;四弦一声轰鸣好像撕裂了布帛。

dōng chuán xī fǎng rén men dōu jìng qiāo qiāo dì líng tīng ;zhī jiàn jiāng xīn zhī zhōng yìng zhe bái bái qiū yuè yǐng 。

东船西舫人们都静悄悄地聆听;只见江心之中映着白白秋月影。

tā chén yín zhe shōu qǐ bō piàn chā zài qín xián zhōng ;zhěng dùn yī shang yī rán xiǎn chū zhuāng zhòng de yán róng 。

她沉吟着收起拨片插在琴弦中;整顿衣裳依然显出庄重的颜容。

tā shuō wǒ yuán shì jīng chéng fù yǒu shèng míng de gē nǚ ;lǎo jiā zhù zài zhǎng ān chéng dōng nán de xiā má líng 。

她说我原是京城负有盛名的歌女;老家住在长安城东南的虾蟆陵。

dàn zòu pí pá jì yì shí sān suì jiù yǐ xué chéng ;jiāo fāng lè tuán dì yī duì zhōng liè yǒu wǒ xìng míng 。

弹奏琵琶技艺十三岁就已学成;教坊乐团第一队中列有我姓名。

měi qǔ dàn bà dōu lìng yì shù dà shī men tàn fú ;měi cì zhuāng chéng dōu bèi tóng háng gē jì men jí dù 。

每曲弹罢都令艺术大师们叹服;每次妆成都被同行歌妓们嫉妒。

jīng dōu háo fù zǐ dì zhēng xiān kǒng hòu lái xiàn cǎi ;dàn wán yī qǔ shōu lái de hóng xiāo bú zhī qí shù 。

京都豪富子弟争先恐后来献彩;弹完一曲收来的红绡不知其数。

diàn tóu yín bì dǎ jiē pāi cháng cháng duàn liè fěn suì ;hóng sè luó qún bèi jiǔ zì rǎn wū yě bú hòu huǐ 。

钿头银篦打节拍常常断裂粉碎;红色罗裙被酒渍染污也不后悔。

nián fù yī nián dōu zài huān xiào dǎ nào zhōng dù guò ;qiū qù chūn lái měi hǎo de shí guāng bái bái xiāo mó 。

年复一年都在欢笑打闹中度过;秋去春来美好的时光白白消磨。

xiōng dì cóng jun1 zǐ mèi sǐ jiā dào yǐ jīng pò bài ;mù qù cháo lái wǒ yě jiàn jiàn dì nián lǎo sè shuāi 。

兄弟从军姊妹死家道已经破败;暮去朝来我也渐渐地年老色衰。

mén qián chē mǎ jiǎn shǎo guāng gù zhě luò luò xī xī ;qīng chūn yǐ shì wǒ zhī dé jià gěi shāng rén wéi qī 。

门前车马减少光顾者落落稀稀;青春已逝我只得嫁给商人为妻。

shāng rén zhòng lì bú zhòng qíng cháng cháng qīng yì bié lí ;shàng gè yuè tā qù fú liáng zuò chá yè de shēng yì 。

商人重利不重情常常轻易别离;上个月他去浮梁做茶叶的生意。

tā qù le liú xià wǒ zài jiāng kǒu gū shǒu kōng chuán ;qiū yuè yǔ wǒ zuò bàn rào cāng de qiū shuǐ qī hán 。

他去了留下我在江口孤守空船;秋月与我作伴绕舱的秋水凄寒。

gèng shēn yè lán cháng mèng shǎo nián shí zuò lè kuáng huān ;mèng zhōng kū xǐng tì lèi zòng héng wū sǔn le fěn yán 。

更深夜阑常梦少年时作乐狂欢;梦中哭醒涕泪纵横污损了粉颜。

wǒ tīng pí pá de bēi qì zǎo yǐ yáo tóu tàn xī ;yòu tīng dào tā zhè fān sù shuō gèng jiào wǒ bēi qī 。

我听琵琶的悲泣早已摇头叹息;又听到她这番诉说更叫我悲凄。

wǒ men liǎng tóng shì tiān yá lún luò de kě bēi rén ;jīn rì xiàng féng hé bì wèn shì fǒu céng jīng xiàng shí !

我们俩同是天涯沦落的可悲人;今日相逢何必问是否曾经相识!

zì cóng qù nián wǒ lí kāi fán huá zhǎng ān jīng chéng ;bèi biǎn jū zhù zài xún yáng jiāng pàn cháng cháng wò bìng 。

自从去年我离开繁华长安京城;被贬居住在浔阳江畔常常卧病。

xún yáng zhè dì fāng huāng liáng piān pì méi yǒu yīn lè ;yī nián dào tóu tīng bú dào guǎn xián de lè qì shēng 。

浔阳这地方荒凉偏僻没有音乐;一年到头听不到管弦的乐器声。

zhù zài pén jiāng zhè gè dī wā cháo shī de dì fāng ;dì zhái zhōu wéi huáng lú hé kǔ zhú liáo rào cóng shēng 。

住在湓江这个低洼潮湿的地方;第宅周围黄芦和苦竹缭绕丛生。

zài zhè lǐ zǎo wǎn néng tīng dào de shì shí me ne ?jìn shì dù juān yuán hóu nà xiē bēi qī de āi míng 。

在这里早晚能听到的是什么呢?尽是杜鹃猿猴那些悲凄的哀鸣。

chūn jiāng huā cháo qiū jiāng yuè yè nà yàng hǎo guāng jǐng ;yě wú kě nài hé cháng cháng qǔ jiǔ dú zhuó dú yǐn 。

春江花朝秋江月夜那样好光景;也无可奈何常常取酒独酌独饮。

nán dào zhè lǐ jiù méi yǒu shān gē hé cūn dí ma ?zhī shì nà yīn diào sī yǎ cū sè shí zài nán tīng 。

难道这里就没有山歌和村笛吗?只是那音调嘶哑粗涩实在难听。

jīn wǎn wǒ tīng nǐ dàn zòu pí pá sù shuō zhōng qíng ,jiù xiàng tīng dào xiān lè yǎn yě liàng lái ěr yě míng 。

今晚我听你弹奏琵琶诉说衷情,就像听到仙乐眼也亮来耳也明。

qǐng nǐ bú yào tuī cí zuò xià lái zài dàn yī qǔ ;wǒ yào wéi nǐ chuàng zuò yī shǒu xīn shī 《pí pá háng 》。

请你不要推辞坐下来再弹一曲;我要为你创作一首新诗《琵琶行》。

bèi wǒ de huà suǒ gǎn dòng tā zhàn lì le hǎo jiǔ ;huí shēn zuò xià zài zhuǎn jǐn qín xián bō chū jí shēng 。

被我的话所感动她站立了好久;回身坐下再转紧琴弦拨出急声。

qī qī qiē qiē bú zài xiàng gāng cái nà zhǒng shēng yīn ;zài zuò de rén zhòng tīng dōu yǎn miàn kū qì bú tíng 。

凄凄切切不再像刚才那种声音;在座的人重听都掩面哭泣不停。

yào wèn zài zuò zhī zhōng shuí liú de yǎn lèi zuì duō ?wǒ jiāng zhōu sī mǎ lèi shuǐ shī tòu qīng shān yī jīn !

要问在座之中谁流的眼泪最多?我江州司马泪水湿透青衫衣襟!

《琵琶行》(pí pa xíng)创作于元和十一年(公元816年),为七言古诗。白居易任谏官时,直言敢谏,同情民间疾苦,写了大量的讽谕诗,触怒了唐宪宗,得罪了权贵。元和十年,宰相武元衡被藩镇李师道派人刺杀。白居易情急之中上书请捕刺客,触犯了权贵的利益,被指责越职奏事,贬为江州刺史;又进而诬陷他作《赏花》《新井》诗“甚伤名教”,再贬江州司马。江州当时被看成是“蛮瘴之地”,江州司马虽然名义上是刺史的佐史,实际上是一种闲散职务,这对白居易来说是一种莫大的嘲弄。他的被贬其实是一桩冤案,他连遭打击,心境凄凉,满怀郁愤。次年(既元和十一年)送客湓浦(pén pǔ)口,遇到琵琶女,创作出这首传世名篇。

琵琶行 / 琵琶引

唐代:白居易

元和十年,予左迁九江郡司马。明年秋,送客湓浦口,闻舟中夜弹琵琶者,听其音,铮铮然有京都声。问其人,本长安倡女,尝学琵琶于穆、曹二善才,年长色衰,委身为贾人妇。遂命酒,使快弹数曲。曲罢悯然,自叙少小时欢乐事,今漂沦憔悴,转徙于江湖间。予出官二年,恬然自安,感斯人言,是夕始觉有迁谪意。因为长句,歌以赠之,凡六百一十六言,命曰《琵琶行》。

浔阳江头夜送客,枫叶荻花秋瑟瑟。
主人下马客在船,举酒欲饮无管弦。
醉不成欢惨将别,别时茫茫江浸月。
忽闻水上琵琶声,主人忘归客不发。
寻声暗问弹者谁?琵琶声停欲语迟。
移船相近邀相见,添酒回灯重开宴。
千呼万唤始出来,犹抱琵琶半遮面。
转轴拨弦三两声,未成曲调先有情。
弦弦掩抑声声思,似诉平生不得志。(不得志 一作:不得意)
低眉信手续续弹,说尽心中无限事。
轻拢慢捻抹复挑,初为《霓裳》后《六幺》(六幺 一作:绿腰)。
大弦嘈嘈如急雨,小弦切切如私语。
嘈嘈切切错杂弹,大珠小珠落玉盘。
间关莺语花底滑,幽咽泉流冰下难。
冰泉冷涩弦凝绝,凝绝不通声暂歇。(暂歇 一作:渐歇)
别有幽愁暗恨生,此时无声胜有声。
银瓶乍破水浆迸,铁骑突出刀枪鸣。
曲终收拨当心画,四弦一声如裂帛。
东船西舫悄无言,唯见江心秋月白。
沉吟放拨插弦中,整顿衣裳起敛容。
自言本是京城女,家在虾蟆陵下住。
十三学得琵琶成,名属教坊第一部。
曲罢曾教善才服,妆成每被秋娘妒。
五陵年少争缠头,一曲红绡不知数。
钿头银篦击节碎,血色罗裙翻酒污。(银篦 一作:云篦)
今年欢笑复明年,秋月春风等闲度。
弟走从军阿姨死,暮去朝来颜色故。
门前冷落鞍马稀,老大嫁作商人妇。
商人重利轻别离,前月浮梁买茶去。
去来江口守空船,绕船月明江水寒。
夜深忽梦少年事,梦啼妆泪红阑干。
我闻琵琶已叹息,又闻此语重唧唧。
同是天涯沦落人,相逢何必曾相识!
我从去年辞帝京,谪居卧病浔阳城。
浔阳地僻无音乐,终岁不闻丝竹声。
住近湓江地低湿,黄芦苦竹绕宅生。
其间旦暮闻何物?杜鹃啼血猿哀鸣。
春江花朝秋月夜,往往取酒还独倾。
岂无山歌与村笛?呕哑嘲哳难为听。
今夜闻君琵琶语,如听仙乐耳暂明。
莫辞更坐弹一曲,为君翻作《琵琶行》。
感我此言良久立,却坐促弦弦转急。
凄凄不似向前声,满座重闻皆掩泣。
座中泣下谁最多?江州司马青衫湿。

温馨提示:答案为网友推荐,仅供参考